Thương cho người cha, có lẽ cả đời anh sẽ dằn vặt mình vì không có đủ tiền mua cho con một cái kem để nó ăn trước lúc chết.Sau cái chết của bé Nhung ở Hà Tĩnh, Sở LĐTB&XH Hà Tĩnh đã có đoàn cán bộ về thăm gia đình, tại đây, ông Phó Giám đốc Sở khẳng định nhà bé Nhung thoát nghèo là đúng!
![]() |
Gia cảnh nghèo túng của gia đình bé Nhung. Ảnh: Báo Gia đình Online |
> Gia cảnh bé gái đói lả, chết đuối dưới mương nghèo đến mức nào?
Bài báo cho biết: “Sau khi em Nhung ra đi, nhiều người mang lúa, gạo và tiền đến giúp đỡ gia đình anh Vân, chị Quý nên trên bàn thờ em ngoài bát cơm trắng cúng em thì có thêm đĩa thịt heo nấu. Chị mất, các em cũng được những bữa cơm no có thịt”.
Còn bữa cơm thường xuyên của gia đình đó thế nào, chị Loan hàng xóm cho biết: “Có những lần tôi sang thấy cha con anh Vân nấu cơm mà toàn nước loãng hơn cháo, bột súp, mì chính cũng không có mà nêm”.
![]() |
Sau Nhung còn một đàn em 3 đứa. Ảnh: Báo Gia đình Online |
Anh Vân, bố của bé Nhung đến giờ vẫn còn day dứt và tự trách mình vì đã để cho con gái ra đi mà bụng đói như vậy. Anh nói với phóng viên: “Tôi đón con ở cổng trường thì Nhung nói: “Con đói, nóng trong người lắm, cha mua cho con cái kem”. Lúc ấy tôi không một đồng dính túi để mua kem, mua sữa cho con nên động viên con là về ki ốt gần nhà để cha mua nợ. Nhưng con đã ra đi mãi mãi rồi. Tôi có lỗi vì để con vì đói khổ quá mà chết”.
Ai đọc những chi tiết trên đây mà nghĩ là nó đang xảy ra ngày hôm nay, tháng 10 năm 2014?
Ai ngờ được những gia cảnh gạt nước mắt bán chó bán con của nhà chị Dậu trong tiểu thuyết “Tắt đèn” của nhà văn Ngô Tất Tố đến giờ vẫn còn rơi rớt lại đến mức này?
Ông chủ tịch xã Đức Bồng nói thế này: “Cả xã Đức Bồng có 144 hộ nghèo. Gia đình anh Vân cũng rất khó khăn, xã có sơ suất là đưa gia đình này thoát nghèo để lên hộ cận nghèo. Giờ muốn hay không muốn thì lần sau (tức năm 2015) sẽ đưa gia đình anh Vân vào diện hộ nghèo”.
Tuy nhiên bài báo dẫn lời ông Nguyễn Xuân Thông- Phó Giám đốc Sở LĐTBXH tỉnh Hà Tĩnh cho biết: “Cháu Nhung chết không phải do đói mà do em bị bệnh tim, vì sức khỏe yếu đã đâm xe đạp vào thành cầu rơi xuống sông. Do vậy sẽ cấp chi phí mai táng cho gia đình… Gia đình anh Vân thoát nghèo là đúng quy định hiện nay bởi thu nhập bình quân của gia đình anh năm 2013 là 530.000 đồng/người/tháng”.
Đọc lời phát biểu của ông Phó Giám đốc, bạn đọc cảm thấy thế nào? Giờ có phải là lúc tranh cãi xem gia đình bé Nhung thoát nghèo là đúng hay sai quy định hay không? Đứng trước cái chết của một đứa bé đáng thương như thế, làm sao có thể thốt ra những lời lạnh lùng ráo hoảnh như vậy?
Ông Thông cho biết thêm: Nhà nước đã cấp tiền cho gia đình anh Vân xây nhà (8 triệu đồng), em Nhung đã được phẫu thuật tim miễn phí, được hưởng bảo trợ xã hội 270.000 đồng/tháng.
Được hưởng từng ấy thứ như thế, gia đình em Nhung ra khỏi diện nghèo là phải, là đúng với các quy định hiện hành.
Căn nhà của bé Nhung trước là nhà tranh, năm 2010, vợ chồng anh Vân được cấp 8 triệu đồng và vay 8 triệu đồng để xóa nhà tranh tre dột nát. Anh Vân đi làm thuê tích cóp và vay mượn tổng cộng 22 triệu đồng, xây được căn nhà cấp bốn thì không còn tiền để làm cửa. Anh Vân cho biết đầu năm 2011, sau khi anh làm nhà ngói xong thì bị đưa ra khỏi hộ nghèo.
Bé Nhung được mổ tim miễn phí nhưng 3 tháng ăn ở nằm viện ở Huế, gia đình nghèo này gánh thêm 22 triệu đồng tiền nợ, đến giờ vẫn chưa trả xong thì bé Nhung mãi mãi ra đi.
Từ đầu đến cuối bài báo, tôi tìm mãi mà không thấy một sự thông cảm, đau buồn nào từ người đại diện cho Sở LĐTBXH tỉnh Hà Tĩnh, chỉ thấy ông khẳng định: “thoát nghèo là đúng” chắc như đinh đóng cột.
Nhà bé Nhung thoát nghèo để lên hộ cận nghèo, thì có khác gì nhau, khi mà bé đã chết rồi, còn 3 đứa em của Nhung nữa, đứa em gái 8 tuổi sát Nhung, cô giáo cho biết cũng thường xuyên ngất trong lớp vì đói. Cha mẹ chúng quá nghèo, mù chữ, không có ai thuê làm mướn thì lấy đâu ra tiền để nuôi chúng đây?
Vì trót vay mượn xây được một gian nhà ngói để lấy chỗ chui ra chui vào nên nhà bé Nhung được xếp vào diện “thoát nghèo”, chính quyền địa phương hồ hởi với thành tích ấy. Thoát nghèo có nghĩa lý gì khi mà cơm vẫn không có ăn, con cái vẫn ngất trong lớp vì đói, và đứa lớn nhất đã chết đuối trên đường từ trường về nhà?
Câu chuyện của gia đình bé Nhung cần phải được nói nhiều hơn nữa trên mặt báo, để chúng ta không được phép quên rằng, trên đất nước này, vẫn còn có những gia đình đang sống như thế, đang đứt bữa, đang húp cháo loãng cầm hơi. Trong khi đó, bao nhiêu lễ lạt hội hè tốn kém, bao nhiêu công trình trăm tỷ bị lãng phí vì bỏ hoang.
![]() |
Chiếc chậu cắm hương trên bàn thờ tuềnh toàng. Ảnh: Báo Gia đình Online |
Nếu là một người có trách nhiệm, có lương tâm, biết được hoàn cảnh một gia đình như vậy, liệu người lãnh đạo có cảm thấy thoải mái mà kê cao gối ngủ, chỉ cần tuyên bố thẳng thừng rằng theo quy định, nhà ấy được đưa ra khỏi diện thoát nghèo là xong hay không?
Mỗi năm các địa phương luôn báo cáo thành tích là đưa được bao nhiêu hộ ra khỏi diện thoát nghèo để xếp vào diện cận nghèo, nhưng việc làm họ không có, cơm không có để ăn, húp cháo cầm hơi thì thoát nghèo thế nào đây?
Tuy nhiên tỉnh bảo rồi, gia đình bé Nhung thoát nghèo là đúng!
Chỉ có cái đói là sai thôi.
Chẳng ai là người có lỗi trong chuyện này cả.
Thương cho người cha, có lẽ cả đời anh sẽ dằn vặt mình vì không có đủ tiền mua cho con một cái kem để nó ăn trước lúc chết.
Mi An (nguồn: Báo Đất Việt)
Xem thêm bài:
Bé lớp 3 chết vì đói ...
Bé Nhung ra đi rồi, tìm trong nhà không có một manh áo tử tế cho cháu mặc, bát cơm cúng cũng phải nhờ hàng xóm mang gạo đến cho.![]() |
Gia cảnh nghèo túng của gia đình bé Nhung trong đám tang của em. Ảnh: Báo Pháp luật. |
Có lẽ nhiều người cũng đã biết về cái chết của bé Nhung- một học sinh lớp 3 ở Hà Tĩnh, sáng em phải nhịn đói đi học, đến 10 giờ thì mệt quá muốn xỉu đi, cô giáo cho em uống hộp sữa rồi gọi bố đến đưa về. Em đạp xe qua cầu, có lẽ vì choáng đã va vào thành cầu rồi rớt xuống sông chết đuối, bố nhảy xuống vớt con thì đã muộn.
Câu chuyện làm cho ai đọc đến cũng thấy sốc, cũng thấy đau như đứt ruột. Vì đến khi bé Nhung ra đi rồi, tìm trong nhà không có một manh áo tử tế cho cháu mặc, bát cơm cúng cũng phải nhờ hàng xóm mang gạo đến cho. Nhà em vẫn nghèo rớt mùng tơi nhưng đã được xã cho ra khỏi diện nghèo để lên hộ cận nghèo vì thu nhập cả nhà 6 miệng ăn này đã được 4 triệu đồng/tháng.
Thoát nghèo để lên “hộ cận nghèo”. Những khái niệm ấy xa lạ với hầu hết những ai đang sống ở thành phố. Chính quyền xã phân bua nói rằng họ không có lỗi. Cha mẹ em cũng không có lỗi. Bé Nhung chết chỉ vì tai nạn thôi. Nhưng cái đói là có thực, cái đói có lỗi, cái đói đã khiến một đứa trẻ không thể học nổi, phải bỏ dở buổi học giữa chừng.
Cái đói đã khiến một đứa bé nghèo rơi xuống sông chết thảm. Trong cả nước này, liệu còn bao nhiêu đứa học trò như thế, bụng rỗng đi học, đi chân đất đi học, mặc áo quần rách đi học, và bữa đói bữa no?
Người viết bài này đã từng biết những đứa học trò gia cảnh nghèo túng, đã từng biết những ngôi trường lớp liêu xiêu dột nát, những đứa bé mẫu giáo ngồi trong lớp mà chân vẫn dẫm trong bùn, những đứa bé phải nhờ dự án thiện nguyện cộng đồng “Cơm Có Thịt” mới khỏi bắt chuột để ăn. Và đương nhiên cũng biết trên các phương tiện truyền thông về những dự án hàng ngàn tỉ bị đội vốn khổng lồ.
Không chỉ là chuyện dự án của Bộ GDĐT mà thôi, mỗi ngày, bao nhiêu lĩnh vực, có hàng trăm hàng ngàn dự án được ký duyệt, được thông qua, được rót tiền. Nếu những người có địa vị và quyền lực nghĩ đến những người nghèo mỗi ngày một nghèo hơn, những đứa bé nhịn đói đi học, có đứa như bé Nhung- ngã xuống sông mà chết, thì họ có thay đổi chút gì không? Có tiêu tiền dự án trách nhiệm hơn không?
Tôi ước ao làm sao từ đây, trước khi đệ trình một dự án ngàn tỷ, ký duyệt một đề án ngàn tỷ trong ngành giáo dục, những người có trách nhiệm hãy nhớ đến bé Nhung trong một vài giây phút. Họ đang chi tiêu những đồng tiền thuế của dân, trong đó có cả những người dân nghèo và rất nghèo.
Tiền ngân sách vẫn lãng phí ở đâu đó hàng trăm hàng ngàn tỷ đồng và ở đâu đó, những đứa bé nghèo như Nhung, vẫn chết vì đói, vì bệnh, ai biết đó là đâu.
Mi An (nguồn: Báo Đất Việt)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét