Trung thu gợi nhớ mùa trăng cũ
Đã thấy bánh trung thu bày bán từ sau ngày lễ Vu lan. Đến nay, đi trên dường phố, ngõ chợ nào cũng bắt gặp những cửa hàng đầy bánh với những thương hiệu nổi danh như: Kinh Đô, Đồng Khánh… Những chiếc bánh trông thật hấp dẫn, dĩ nhiên không rẻ tiền chút nào. Đi kèm với bánh trung thu là những chiếc lồng đèn đủ hình đủ dạng bán đầy khắp nơi. Vậy là Trung thu lại đến nữa rồi.![]() |
Tết Trung thu - Ảnh minh họa |
Thuở còn đi học, quê tôi mừng đón Trung thu thật vô cùng đơn giản. Không có những chiếc bánh thơm ngon. Không có những chiếc lồng đèn khác biệt. Người lớn chẻ những thanh nan tre đan thành hình ngôi sao năm cánh, phất giấy ngũ sắc thô sơ để “tặng” cho con cháu. Và hình như chỉ có trẻ con mới cầm lồng đèn đi chơi thành đoàn, thành nhóm. Người lớn không thấy có cảnh uống trà thưởng bánh ngắm trăng. Đêm thôn quê trăng bàng bạc trải vàng trên ngàn cây nội cỏ. Ánh lửa từ những chiếc lồng đèn chập chờn tỏa ra hòa lẫn với những tiếng hồn nhiên vui cười của đám trẻ con đã vỡ òa trong đêm vắng.
Khi đã có gia đình, tôi thay người xưa chẻ nan tre làm lồng đèn cho các con. Màu mè khung vàng khung đỏ cũng chỉ là giấy ngũ sắc, cũng chỉ là hình ảnh ngôi sao năm cánh. Thêm vào mấy đường chỉ ngang dọc, mấy túm tụi treo nơi đầu các cánh đã là đổi mới. Bánh trung thu mua cho các con chỉ đơn thuần là bánh ngọt rẻ tiền thường thấy.
Dần dần, Trung thu không còn là Tết dành riêng cho trẻ con nữa. Người lớn đã chen chân vào chiếm lĩnh cả sự hồn nhiên của tuổi thơ. Trẻ con trở thành phụ thuộc. Người lớn đã lợi dụng trẻ con để lấy lợi về mình. Bánh trung thu đủ loại hình tung ra thị trường. Lồng đèn đủ kiểu dáng hiện đại bày bán khắp nơi. Tôi lại cặm cụi làm lồng đèn cho các cháu. Không phải vì muốn ngoảnh mặt với trào lưu tiến hóa, mà vì bản thân không đủ khả năng để mua sắm. Tuổi già rồi thì làm được gì.
Tôi làm lồng đèn, nhưng không phải theo “bổn cũ soạn lại”. Tôi đã cải tiến dùng lon sữa bò kết hợp lại mà thành. Dùng dây kẽm cứng xuyên ngang qua hai đầu lon sữa bò, kết liền với một lon khác nằm dọc bên trên. Đầu dây kẽm buộc vào một thanh cây dài để nắm đẩy đi. Mỗi lần đẩy, chiếc lon bên dưới lăn tròn thì bên trên cũng quay theo tạo thành tiếng kêu lốc cốc nghe thật vui tai, đồng thời với ánh sáng phát ra từ chiếc đèn cầy nhỏ xíu gắn bên trong, lung linh trông thật đẹp mắt. Các cháu tôi tha hồ đẩy lồng đèn đi chơi đêm trung thu với bạn bè hàng xóm, không thấy đứa nào ao ước có một chiếc lồng đèn thắp sáng bằng đèn pin cả.
Sau này tôi vào thành phố. Các cháu tôi đứa lớn đã không còn ở lứa tuổi chơi lồng đèn nữa, đứa nhỏ chắc cũng chẳng chịu với chiếc lồng đèn bằng nan tre đan ngôi sao năm cánh phất giấy gương màu, nói chi đến lồng đèn bằng hai chiếc lon sữa bò kết lại? Thời xưa ấy chắc chẳng ai còn nhớ tới.
Ở thành phố, năm nào tôi cũng được ăn bánh trung thu. Những chiếc bánh đắt tiền, ăn miếng đầu thấy ngon, mấy miếng sau đã thấy ngán. Những lần như thế, tôi không sao quên được những mùa Trung thu xưa cũ ở quê nhà.
Tản văn Trà Kim Long
nguồn: Giacngo.vn
Xem thêm bài: Trung thu nhớ quê nhà
Tôi thấy nhớ da diết cái tết trung thu ở quê, đó là kỉ niệm còn in nguyên trong trí nhớ.Cơn mưa rả rích, lá bàng đu đưa trước sân kí túc xá, cuộc sống sinh viên xa nhà nhớ bữa cơm chiều những buổi tụ họp gia đình với bao tiếng cười đầy ắp hạnh phúc và yêu thương. Trời mưa dai dẳng từ đầu buổi chiều đến tối, đang suy nghĩ bâng quơ bỗng điện thoại reo: "Thế Hai về ăn trung thu không? Còn vài ngày nữa là đến rồi. Mẹ mới mua cho em cái lồng đèn hình con cá chép đẹp lắm!". Tôi nín lặng một hồi: "Ừ, chắc Hai về không được, bữa đó Hai học rồi, đợi Hai về mua bánh cho". Tôi thấy nhớ da diết cái tết trung thu ở quê, đó là kỉ niệm còn in nguyên trong trí nhớ.
![]() |
Tất cả đã là quá khứ nhưng cái quá khứ tươi đẹp ấy luôn tồn tại từng phút, từng giây trong tâm trí tôi (Ảnh minh họa) |
Cái thở bé cũng như các cái tết trung thu khác mẹ thường mua bánh in, bánh bía cúng trên bàn thờ rồi mới đến lượt mình ăn. Ở quê, chiếc bánh trung thu là cái gì đó xa xỉ, thay vì mua một chiếc bánh trung thu thì có thể mua được hai kg bánh in biếu ông bà. Mẹ thường nấu bánh canh ngọt, món ăn làm rất đơn giản từ những nguyên liệu gần gũi với người nông dân: gạo ngâm rồi mang đi xay nhuyễn, vắt khô rồi nấu nước đường, se từng sợi vào, cộng vào nước cốt dừa là có được một món ngon. Chốn quê là thế, không cần món gì cao sang nhưng vẫn hưởng trọn hương vị trung thu ngọt ngào, tình cảm và mang đậm dấu ấn quê nhà.
Ở đây, giờ phút này tôi ao ước được ăn cái tết trung thu ở nhà, được sà vào lòng mẹ, được đứa em nhỏ nũng nịu đòi làm lồng đèn ngôi sao. Thèm được ăn một bát bánh canh ngọt, nếm được hương vị quê nhà.
Trung thu năm nay sao không ở cùng gia đình, không được cùng lũ bạn kêu réo đi chơi lồng đèn. Lúc học trung học, tết trung thu được phát quà nào bánh kẹo tuy món quà nhỏ nhưng đầy ắp sự quan tâm, khích lệ. Thương thương lắm mái trường nhiều năm gắn bó. Tất cả đã là quá khứ nhưng cái quá khứ tươi đẹp ấy luôn tồn tại từng phút, từng giây trong tâm trí tôi.
Tuy không được về quê ăn cái tết trung thu nhưng tôi và bao bạn sinh viên khác được an ủi phần nào những lời chúc, động viên của thầy cô và ban quản lý kí túc xá. Sống xa quê, thiếu thốn vật chất nhưng về tinh thần luôn được sự động viên của mọi người. Đó là nguồn động lực giúp sinh viên xa nhà luôn phải cố gắng nhiều và nhiều hơn nữa.
Ngoài trời mưa đã tạnh, bỗng cô quản lý kí túc xá bước vào: "Mấy đứa chuẩn bị tham gia văn nghệ nha, trường mình tổ chức cho sinh viên xa nhà nhân tết trung thu". Cả phòng nhốn nháo, háo hức khi nghe thông báo, thế là trung thu năm nay không tủi thân khi xa nhà, luôn có sự đồng cảm của những người thân sống, làm việc và học tập. Tất cả những vui buồn luôn được sẻ chia, bao nhiêu tình cảm đó bù đắp cho sự thiếu thốn tình cảm gia đình khi ở xa.
Trung thu trăng sáng như gương
Thương thương lắm tấm lòng phương xa
Theo: Khampha.vn
Trung thu và nỗi nhớ nhà
Trung thu này ở nơi xứ người có bánh, trà, bưởi, ánh trăng rằm tròn vành vạnh nhưng cũng không lấp được nỗi nhớ da diết mùa Trung thu quê nhà.Còn nhớ, ngày nhỏ cứ mỗi mùa Trung thu về, lũ con nít trong xóm rạo rực hẳn lên. Đứa tíu tít với đầu lân, ông địa; đứa tỉ mỉ làm đèn ông sao để tối rước ra sân đình; có đứa chỉ háo hức chờ giờ phút được… phá cỗ. Còn mình thường nũng nịu đòi ba ngồi cắt từng khúc tre, xếp từng mảnh giấy bóng rồi vẽ lên đó muôn hình hoa, thú để có được cái đèn ông sao 5 cánh chơi đêm rằm.
Ngày đó, những năm đầu thập niên 90 thế kỷ trước, bánh Trung thu là một món xa xỉ với gia đình. Vì thế, ba thường mua cho con một cái bánh nướng nhỏ bằng lòng bàn tay hình con heo ngộ nghĩnh với đôi mắt đen láy được làm bằng 2 hạt tiêu, bên trong chỉ có nhân dừa…
Trung thu ngày ấy, nhà mình không có nhiều bánh trái như bây giờ. Chỉ vỏn vẹn một bình trà, trái bưởi và hai cái bánh nướng, bánh dẻo để cúng và trông trăng. Dưới ánh trăng rằm, cả nhà ngồi quây quần trong sân vừa ăn bánh, vừa uống trà. Chúng con được nghe ba mẹ và ông bà ngoại kể chuyện ngày xưa, cái thời con chưa được sinh ra, những Trung thu khi đất nước chưa độc lập; Trung thu của thời bao cấp, nghèo khó nhưng ấm áp vô cùng.
Và Trung thu năm nay, con xa nhà. Khi những hàng cây trút lá phủ đầy những con đường màu vàng sẫm, đỏ úa cùng những cơn gió lạnh chuyển mùa ở nơi đây là lúc ở quê nhà, con biết mọi người đang rộn ràng đón tết.
Mấy ngày nay dạo khắp các nẻo đường thành phố nỗi nhớ Trung thu quê nhà lại trào dâng.
Chẳng có nơi đâu như mảnh đất quê hương, nơi làm cho mỗi trái tim người con xa xứ rộn ràng, thổn thức mỗi dịp trông trăng thế này.
Theo: baodatviet.vn
Trung thu xưa và nay trong lòng người Hà Nội
Phố Hàng Mã những ngày này tấp nập người mua người bán hòa cùng muôn vàn sắc màu của những đèn lồng, đèn ông sao, đồ chơi.Phố Hàng Mã những ngày này tấp nập người mua người bán hòa cùng muôn vàn sắc màu của những đèn lồng, đèn ông sao, đồ chơi. Không nơi đâu ở Hà Nội mà không khí Trung thu rộn ràng như thế, cũng không ở đâu ta có thể thấy rõ sự thay đổi của Trung thu trong lòng người như thế.
Trung thu trước nay vẫn được coi là ngày của trẻ em, của những món đồ chơi là niềm ao ước của mỗi đứa trẻ. Chỉ đến ngày này, bố mẹ mới chiều theo ý thích của con mình, dắt ra một vòng Hàng Mã để thỏa thích lựa chọn. Sự háo hức, mong đợi ấy khiến cho Trung thu trở thành một ngày kì diệu.
Nhớ hương vị Trung thu xưa
Ông Khang – người bán hàng lâu năm trên phố Hàng Mã, kể về Trung thu những năm cũ với sự bùi ngùi khó tả: “Ánh mắt của những đứa trẻ là thứ không ai có thể quên được. Cảm giác mỗi cái đèn ông sao mình cầm trên tay với chúng như một kho báu. Chúng cầm mà nâng niu dữ lắm. Mình nhìn mà cũng thấy vui lây. Giờ thì…” – Ông bật cười, đưa tay cầm lấy một chiếc đèn lồng vừa bị người khách đi qua bỏ xuống: “Trẻ con bây giờ kén chọn hơn trước nhiều. Không phải chúng không thích đồ chơi nữa mà là có nhiều đồ chơi quá, đồ chơi Trung thu chẳng còn giống như báu vật nữa.”
“Cũng đúng thôi, giờ bố mẹ mua đồ chơi cho con là chuyện hàng ngày. Những thứ như trống, mặt nạ, đèn lồng, đèn ông sao, đầu lân chúng chơi một lúc là chán. Đồ chơi truyền thống không thể hấp dẫn bằng đồ chơi hiện đại được.” Nói rồi ông Khang chỉ lên chiếc bàn bày đầy các loại súng phun nước, súng bong bóng rồi chép miệng: “Chỉ là nhập về để bán thôi chứ bản thân tôi thấy vô bổ lắm, chẳng mang chút không khí Trung thu nào cả thế nhưng bọn trẻ lại thích lắm đấy!”
“Trung thu là ngày hội sum vầy của gia đình. Ông bà, bố mẹ, con cháu quây quần bên nhau ăn bánh trung thu rồi bắc ghế ra sân ngồi quây tròn lại ngắm trăng sáng trên trời. Trẻ con kéo nhau đi phá cỗ. Đoàn múa lân đi từng nhà, vào tận trong sân để nhảy, đi đến đâu tiếng reo vang đến đó, tiếng trống đập rộn ràng, tiếng vỗ tay không ngớt. Tất cả những điều đó mới là trung thu. Trung thu bây giờ không còn thế nữa.” – Ông nói: “Trung thu giờ người lớn ra đường còn nhiều hơn trẻ con. Cháu tôi hay nói vui là cứ từ mùng 1 tháng 8 âm trở đi là hoặc cả ngày ở nhà, hoặc phải đi đến quá nửa đêm mới mong đường vắng mà về nhà được. Cái không khí quây quần cũng không thấy đâu nữa. Mọi người nô nức đón lễ đấy nhưng hình như ai cũng tất bật hơn, không còn thời gian để hít thở không khí ngày lễ hội.”
Người già thường hiểu nhau, cụ Mộc – bán hàng cau đầu phố Hàng Mã cũng đồng tình với ông Khang. Ngồi ở đầu con phố này bán cau từ mấy chục năm nay, cụ Mộc rõ hơn ai hết sự đổi thay trên con phố, từ những hàng đồ chơi tới cách người ta sắm đồ và đi chơi Trung thu. “Như tôi ngày xưa còn bé làm gì biết Trung thu là ngày gì. Cơm ăn hàng ngày chẳng có. Đến lúc có tuổi, thấy con trẻ đón trung thu mới thấy náo nức, rộn ràng. Chắc vì mình biết cái khổ cái nghèo từ sớm quá nên lớn rồi càng thấy Trung thu là điều gì thiêng liêng lắm. Mỗi khi mua quà cho con cho cháu chơi Trung thu, tôi đều thấy bồi hồi. Mà vui lắm nhé! Trung thu ngày xưa ấy, năm nào người ta cũng tổ chức thi làm mâm cỗ. Cứ các xóm thi đua nhau. Rồi văn nghệ, hát hò đến tận đêm khuya mới kéo nhau về. Trừ Tết ra thì chỉ có trung thu mới vui và nhộn nhịp tới vậy.”
“Hàng Mã ngày thường cũng vẫn đông, đồ chơi ngày thường cũng vẫn có. Nhưng mỗi khi gần đến Trung thu, cả con phố như lột xác vậy. Có cái gọi là không khí trung thu len lỏi trong cách người ta treo hàng, bày hàng. Ngày xưa cảm nhận rõ lắm, giờ thì chỉ thấy toàn người là người, chen lấn nhau từ sáng đến tối.” – Cụ Mộc khẽ thở dài: “Cháu nhà tôi giờ lớn cả rồi, thỉnh thoảng cũng than thở, bà ơi sao cháu thấy giờ trung thu chẳng còn như xưa nữa. Ngại đường đông, cháu còn chẳng muốn bước chân ra khỏi nhà. Nghe vậy tôi cũng chỉ biết cười, một ngày sum họp gia đình nhưng ai ai cũng đều chỉ muốn ra đường, bảo sao không khí trung thu khác đi là phải.”
Trung thu nay và câu chuyện đồ chơi
Với Hoa – du học sinh, mỗi lần trở về nhà nhân dịp Trung thu lại có một cảm xúc khác nhau. “Mình cũng thấy bạn bè than thở là giờ đi chơi Trung thu chán lắm, chẳng có hương vị như xưa nhưng những đứa du học xa như mình lại vẫn thấy Trung thu hay và vui lắm. Bạn có thể tưởng tượng khi mình xuống sân bay sau một chuyến bay dài, trên đường trở về nhà đi theo các dãy phố cổ và nhìn thấy những chiếc đèn lồng, đèn ông sao treo kín tầm mắt, những chiếc đầu lân đỏ chói xếp ngay ngắn trên bàn, mặt nạ chú Tễu ngộ nghĩnh trên gương mặt những đứa trẻ… Đó là cảm giác rất thân thuộc, rằng mình đang thực sự trở về nhà rồi.”
“Trung thu vẫn là Trung thu thôi, chỉ có lòng người thay đổi, đặt ra nhiều tiêu chuẩn khác nhau cho một ngày lễ và nghĩ rằng nó mất đi hương vị. Mình không nghĩ nhiều như vậy. Với mình, Trung thu vẫn là Trung thu, là ngày để mình ở bên gia đình, đi chơi hội họp cùng bạn bè và thưởng thức không khí Hà Nội rực rỡ. Điều tạo nên giá trị của Trung thu không phải là ở những món đồ chơi mà ở cách chúng ta làm gì trong ngày đó.”
Anh Tiến, một phụ huynh cũng cho rằng Trung thu thực chất vẫn mang những giá trị cũ, chỉ khác đi ở cách thể hiện, “Như là bình mời rượu cũ vậy, cái chất Trung thu vẫn là điều không lẫn đi đâu được.” Hỏi anh vì sao lại chọn cho con gái một cây súng đồ chơi phun bong bóng thay vì những đồ chơi truyền thống khác, anh trả lời: “Đồ chơi truyền thống như đèn ông sao một là nhanh hỏng, con mình cầm quăng quật chút là hỏng ngay. Hai là với những đứa hay quen ngậm vào miệng mà giấy dán nhiều phẩm màu độc hại thế nào ai cũng biết. Đồ chơi điện tử thì bền hơn mà cũng dễ chơi hơn, con chơi lâu không chán.”
Hỏi anh như vậy chẳng phải là khiến Trung thu mất đi một phần giá trị truyền thống sao, anh Tiến trả lời: “Từng thời kỳ thì lại có xu hướng khác nhau chứ. Ngày xưa mình đón Trung thu khác thì giờ bọn trẻ cũng đón Trung thu khác đi. Đồ chơi cũng chỉ là đồ chơi thôi mà. Miễn bọn trẻ vẫn biết đây là ngày Trung thu và sau này lớn lên thì làm như mình là được.”
Nhiều phụ huynh cũng chung lựa chọn đồ chơi cho con giống anh Tiến. Phần lớn họ đều cho rằng đồ chơi chạy bằng pin thì có thể chơi được lâu, đa dạng kiểu chơi hơn là đồ chơi truyền thống.
Với mỗi người, Trung thu lại mang một ý nghĩa, một biểu tượng riêng. Có người nhận thấy Trung thu đang thay đổi và khó thích nghi với nó, có người lại cảm thấy sự thay đổi đó là thú vị. Suy cho cùng, tất cả chúng ta vẫn háo hức mong ngóng đến ngày Trung thu, dù cho không còn là một đứa trẻ chờ bố mẹ mua quà nữa. Có lẽ đó mới chính là giá trị chân chính của Trung thu, của một ngày lễ khiến tâm hồn ta trẻ lại, nhớ tới quãng thời gian tuổi thơ hồn nhiên, êm ả.
Theo: Khám phá
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét